Với bạn, tuổi thơ có mùi như thế nào?

Trẻ con và người lớn khác nhau ở chỗ: Trẻ con chưa là người lớn, nhưng người lớn thì chắc chắn đã từng là một đứa trẻ…cũng có những ước mơ, những thú vui, những kỉ niệm… rất ư là “con nít” và đáng buồn cười. Cái cảm giác “được” má la mỗi buổi chiều đi chơi không chịu về bao lâu rồi chưa được gặp lại.

Để tôi kể bạn nghe cái thời tôi còn đi học…

Hồi trước, tôi được xem là một trong những đứa trẻ “chịu chơi” nhất xóm, học thì không thấy tôi đâu chứ chơi thì đám nào cũng có. Tôi chạy khắp cùng ngõ hẻm, kết giao với mọi đứa bạn mà tôi gặp. Có hôm trời mưa, tôi cùng đám bạn mới quen 30 phút trước rủ nhau chạy ào vào cơn mưa, tận hưởng cảm giác mát lạnh rơi trên da và hít hà cái không khí trong trẻo thoảng chút hương đất ẩm khi mưa đã ngớt. Chỉ vậy thôi cũng đã đủ thỏa mãn những tâm hồn ngây thơ của chúng tôi ngày ấy rồi. Mưa, đất, cát và chân trần không hiểu vì sao lại có một sức hút kỳ lạ đến vậy với những đứa trẻ con đến vậy!

Rồi cũng vì những lúc đi chơi quên mất giờ về như thế, mà chuyện học hành của tôi chỉ diễn ra vào những cuối gần vào mùa thi. Nhớ những hôm mai thi thì nay mới bắt đầu cắm cọc ở thư viện, lật hết trang sách này qua trang vở khác, mấy quyển sách giáo khoa cũ chúng tôi gần như thuộc lòng. Đôi lúc bất giác ngủ gục, hương thơm cũ kỹ từ trang sách cũ xộc lên mũi làm tỉnh giấc. Mà sao kì, tôi thấy mình cũng học hành chăm chỉ quá mà điểm vẫn thuộc hàng “top” lẹt đẹt của lớp. Cho chừa cái tội trốn học đi chơi…


Một kỉ niệm khác luôn khiến tôi cười trong vô thức mỗi khi bất chợt nhớ về. Thời tôi còn bé, làm gì có những lọ serum hay kem cấp ẩm đắt tiền như bây giờ, cũng làm gì có BHA, AHA hay các loại vitamin dưỡng da khác. Thứ dưỡng da hiệu quả nhất tôi được mẹ truyền lại cho là…nước vo gạo. Cứ chiều chiều khi đang mải mê mò mẫm mấy con cua con còng dưới mương gần nhà, tôi nghe mẹ gọi í ới vào phụ mẹ nấu cơm cho kịp lúc cha đi đồng về. Xách vội cái rọ chạy vào cho kịp lúc cơm vừa sôi để xin má uống nước cơm, hí hửng vì sắp có da đẹp má hồng như mấy chị hoa khôi ở xóm. Khi đó, tôi tự hào lắm! Tự hào như mình là người duy nhất trong xóm biết được “bí kíp làm đẹp” tuyệt vời này, một bí kíp mà bất cứ ai thời đó, từ mấy bé gái, đến mấy cô thiếu nữ tuổi đôi mươi, hay những cô lớn tuổi bắt đầu hoài xuân,... cũng mong muốn biết được. Nếu có ai đó hỏi, tôi sẽ mạnh dạn bảo rằng “Nhờ nước cơm má nấu cả đó!”

Giờ nghĩ lại mà nhớ, nhưng làm sao có thể sống lại cảm giác ấy lần nữa được? Tôi biết vốn dĩ cuộc sống là tiến về phía trước, như những chong chóng trước gió, luôn cuốn về hướng tương lai. Bởi, tôi chỉ cho phép mình đôi khoảnh khắc nhìn lại, qua bất kì thứ gì mình có hiện tại mà thôi, kể cả những bức ảnh phai màu, những giai điệu âm thanh quen thuộc, hay những mùi hương cũ kỹ thời trẻ con…

Ngày 16/11/2022  - một chiều mưa bụi